TRÒ CHƠI GỢI LẠI QUÁ KHỨ!
Nhớ ngày xưa, xưa ơi là xưa, xưa lắc xưa lơ, cái ngày mà lần đầu tiên đặt chân lên mảnh đất Đà Lạt đầy nắng và gió, đầy hoa và hòe. Thuở ấy, tôi vừa học xong lớp 6 với thành tích học sinh giỏi (ngày xưa mình học giỏi lắm) thì được ba, mẹ thưởng cho một vé đi du học Tỉnh ngoài. Nhà tôi ở Đắc Lắc có một ông Cậu học Tiếng Anh khá giỏi ở Đại học Đà Lạt, nên được ba mẹ gửi gắm lên học hè ở trển. Tôi lấy lòng khoái chí, bụng thầm nghĩ rằng lên đấy mục đích chơi là chính, học hành chỉ là phụ!
Đặt bước chân đầu tiên trên mảnh đất Đà Lạt, mùi hương của ngàn hoa kết hợp với cái mùi chua chua của mùi nôn mửa là hương vị khó quên trong tôi. Thật khó để có thể miêu tả cái mùi vừa rợn rợn lại vừa phiêu phiêu, bồng bềnh như vậy! có thể nói nó giống như cái mùi hôi nách mà xịt thêm nước hoa vậy! (cho bạn dễ tưởng tượng). Bên cạnh đó, Đà lạt khuyến mãi cho tôi một cơn gió cuốn theo cái se se lạnh mà một chàng hoàng tử xứ voi như tôi chưa từng được cảm nhận! cái se se lạnh lạnh ấy lại khiến cho tôi nhớ đến vòng tay ấm áp của mẹ mặc dù tôi chỉ mới xa mẹ vỏn vẹn chưa đầy 8 tiếng đồng hồ!
Ở Đà Lạt dùi mài kinh sử một tháng liền, tôi được đi đây, đi đó, ăn món nọ, uống món kia. Nhưng ấn tượng nhất vẫn là mỗi buổi tối thứ 2, 4, 6, tôi phải ở nhà một mình vì cậu tôi phải đi học thêm. Lúc đấy, tôi nhát lắm, cực kì sợ ma. Chỉ một cơn gió nhẹ qua, hay là một cái đánh rắm bất ngờ cũng khiến tôi nhảy dựng lên với khuôn mặt đầy thoảng thốt. Vì phòng trọ của cậu tôi, nhà vệ sinh ở ngoài cách phòng trọ tầm 5m nhưng mà khi màn đêm buông xuống tôi cứ ngỡ như chặng đường đến đó tầm 5km vậy! đó cũng chính là lý do tại sao cậu đầu tư cho tôi một cái bô. Phần vì, có hôm cậu về tới nhà là thấy mặt mày tôi xám xị vì nhịn tiểu, phần vì cậu sợ nhịn tiểu nhiều sinh ra sỏi thận nên cũng muốn chiều tôi.
Cứ mỗi tối thứ 2, 4, 6, tôi ở nhà một mình. Đáng ra, tôi phải ở nhà học bài mới đúng. Nhưng bạn biết đấy, tôi bật máy tính lên chơi game. Mà lúc đó, tôi toàn chơi game IQ, chơi game trí tuệ, đậm tính uyên bác và đầy tính nhân văn. Tôi còn nhớ lúc đấy tối nào tôi cũng chơi trò “ĐƯA THẦY SƯ QUA SÔNG” mặc dù đã giải ra rồi nhưng mà vẫn cứ chơi ( khoa học vẫn chưa giải thích được).
Tối hôm nay, tôi vô tình thấy một bài toán “QUA SÔNG” hóc búa hơn. Tôi nhận ra rằng, tôi vẫn ở phòng trọ ấy, vẫn trò chơi trí tuệ, vẫn ở một mình, vẫn sợ ma, nhưng mà cái bô của tôi đâu rồi????????????????