Khuôn mặt Đông thoáng chút buồn man mác. Có lẽ, những lần vị triết gia đưa ra nhận xét về mẫu người chồng của Lam đã sai nên cậu ta mới buồn như vậy. Phong nghĩ vậy và không muốn khiến Đông phải buồn, nên cậu ta cáu gắt nên với Lam tim ban bon phuong.
“Lấy bạn về… để cả hai suốt ngày cãi nhau à?”
“Đến khi về già, không còn ai nói chuyện nữa mới đáng sợ. Còn cãi nhau được là còn chung sống được với nhau, bởi vì còn có thể nói chuyện trao đổi, chia sẻ… Như ông bà Sáu kìa, cả ngày im lặng, ai cũng nghĩ gia đình êm ấm. Rồi bất chợt khi hai ông bà gần bảy mươi tuổi, họ lôi nhau ra toà ly dị. Khi ấy, người ta mới ta mới thấy sự đáng sợ của việc im lặng.” Lam nói như một người từng trải.
“Bạn ở miền Nam xa xôi thế, sao biết được ở đây Phong có lăng nhăng không chứ?” Đông im lặng, đến khi này mới lên tiếng.
Lam nhìn nét mặt của Đông, rồi mỉm cười. “Mình nghe dì Ba nói, ở trong Nam người ta thích nghe nhạc lắm. Mà ai cũng nói, muốn phát triển sự nghiệp phải vô đó.”
Vẻ mặt của Đông vẫn còn thoáng chút buồn, cậu ta nhìn sang Phong và nói. “Phong nhận lời đi, để bạn ấy còn lo phát triển sự nghiệp kìa.”